25 Khi nó chổi dậy, ngay cả các thần cũng run rẩy, Chúng rủn người, trốn chạy.
26 Gươm có đâm nó cũng không thủng, Giáo, tên, lao cũng không thấm vào đâu.
27 Nó coi sắt khác nào rơm rạ, Đồng chẳng kém gì gỗ mục.
28 Nó không bỏ chạy trước mũi tên, Nỏ đá ném vào, nó coi nhẹ như trấu.
29 Nó coi dùi cui tựa như trấu, Nó cười nhạo tiếng lao phóng veo veo.
30 Bụng nó có vẩy nhọn bén như miểng sành, Để lại dấu sâu trên bùn lầy khi nó bò qua, Khác nào dấu đinh đóng vào tấm gỗ bò kéo trên sân đập lúa.
31 Khi nó lội trong nước, Vực sâu nổi sóng như nước sôi trong nồi, Biển cả sôi động như dầu thơm nấu trong niêu,