7 Tôi chẳng màng đụng đến thức ăn, Ăn vào tôi càng thêm bịnh hoạn.
8 Ước gì lời yêu cầu tôi được thỏa nguyện! Ước gì Đức Chúa Trời ban điều tôi mong chờ!
9 Ước gì Đức Chúa Trời bằng lòng nghiền nát tôi, Ước gì Ngài dang tay cắt đứt đời tôi!
10 Sự chết sẽ là niềm an ủi của tôi, Và tôi sẽ nhảy nhót vui mừng trong cơn đau khôn nguôi, Vì tôi không chối bỏ mạng lịnh của Đấng Thánh.
11 Tôi còn sức đâu mà chờ đợi? Cuối cùng đời tôi ra sao mà tôi phải kéo dài cuộc sống?
12 Sức tôi có phải là sức đá? Thân tôi có phải là thân đồng?
13 Thật tôi không thể tự giúp mình được, Và mọi nguồn cứu trợ đã bị đem đi xa khỏi tôi.