9 Như áng mây tan ra và biến mất, Người đã xuống âm phủ không thể trở về dương gian;
10 Người không thể trở về nhà mình nữa, Nơi người ở cũng không nhận ra người.
11 Vì thế con sẽ không cầm miệng lại, Con sẽ nói ra vì tâm thần con bực bội, Con sẽ kêu than vì lòng con cay đắng.
12 Con nào phải Biển Cả hoặc Quái vật biển sâu Mà Chúa phải đặt người canh gác?
13 Khi con nghĩ: “Giường con sẽ an ủi con, Con nằm ngủ sẽ bớt lời than vãn,”
14 Bấy giờ Chúa khiến con sợ hãi vì chiêm bao, Kinh hoàng vì khải tượng,
15 Đến nỗi con thà bị nghẹt thở, Thà chết còn hơn sống trong bộ xương này!